ĐOÁ HỒNG MƠ ƯỚC NGUYỄN HOÀNG NGĂI![]() ...Thế rồi theo ḍng đời… 15 năm sau, t́nh cờ gặp em trên chuyến xe Sài G̣n - Đà Lạt. Mùa thu năm ấy, nh́n em thật khoẻ mạnh hồng hào - làn da trắng mịn màng của tuổi 15 trên khuôn mặt em không c̣n nữa, thay vào đó là nét đậm đà, chín chắn của một người phụ nữ tuổi ngoài 30 nhưng h́nh như những ưu phiền chứa chất trong đôi mắt thật buồn của em. Gặp lại tôi, em vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ - Em thao thao kể cho tôi nghe chuyện em nghỉ học, chuyện em trồng khoai, truyện em cắt lúa, chuyện gia đ́nh, ba mẹ, anh chị em với những đau thương chồng chất qua biến cố của cuộc đời , chiến tranh và hoà b́nh , phân chia và thống nhất... Em kể với tôi đủ chuyện, em bảo rằng em căm ghét những nhà bác học v́ họ là những người nô lệ cho những nhà độc tài quân phiệt - các nhà khoa học có khi vô t́nh họ đă trở thành công cụ để tiêu diệt loài người - em thù ghét chiến tranh - em kinh sợ những vũ khí giết người hàng loạt. Em muốn gặp gỡ, muốn nói chuyện với những người lớp trẻ tài năng yêu khoa học. Em yêu tổ quốc, yêu quê hương ḿnh và em muốn nói với lớp trẻ theo con đường khoa học cũng yêu tổ quốc, yêu quê hương như yêu khoa học vậy, với những phát minh sáng kiến của ḿnh... Hăy đưa tổ quốc quê hương ḿnh lên đỉnh vinh quang... Đừng bao giờ nuôi mộng bá quyền để trở thành ái quốc cực đoan. Lúc đầu nh́n em cười, nghe em nói quả thật em là một phụ nữ tuổi ngoài 30 mà tôi cứ ngỡ như em c̣n hồn nhiên trẻ thơ của tuổi 15, em vẫn trung thực - em vẫn thật thà, em vẫn giản dị như ngày nào c̣n hồn nhiên hai buổi cắp sách đến trường . Em hỏi tôi... anh c̣n nhớ ngày xưa lúc c̣n bé không ? Vâng, Tôi nhớ thật rơ , ngày đó nơi thành phố sương mù - nhà tôi trên dốc Hai Bà Trưng c̣n em ở cuối dốc - tôi đang là một cậu sinh viên, xa gia đ́nh, theo học năm cuối của trường Đại Học Bách Khoa tại một thành phố xa - C̣n em, tuy cùng ở chung con đường nhưng tôi lại lớn hơn em khá nhiều, tôi cũng không biết em học lớp mấy trường nào - tôi quen em trong một dịp thật buồn cười : ![]() - Cô dép đứt ơi ! dây thun đây nè, cột vào mang cho đỡ đau chân. Cô bé nh́n tôi vừa quê lại vừa sợ, rồi rơm rớm nước mắt...Bỗng nhiên tôi thấy khuôn mặt cô bé ĺ...ĺ... thật dễ ghét nhưng cũng lại thật đáng yêu... Cô bé nói nho nhỏ...anh dây thun ơi....... Đấy ! Kỷ niệm khởi đầu của chúng tôi là như thế, sau đó cứ mỗi năm vào mùa hè hay Tết Nguyên Đán tôi về thăm nhà ở ngôi biệt thự trên dốc Hai Bà Trưng tôi đều ghé thăm cô bé dép đứt rồi mỗi buổi chiều thứ bảy của mùa hè trước sân nhà cô bé không vắng tiếng gọi " dép đứt ơi", bó hoa hồng này là của em (tôi biết em rất thích hoa hồng) và cô dép đứt cùng anh dây thun đă trở thành đôi bạn hàng xóm thật thân thương... Rồi từ đó, cô bé không c̣n bị đứt dép và tôi không phải nhặt dây thun nữa...Nhưng con Mino lại vắng bóng cô hàng xóm vào vườn hái hoa nên nó chỉ vẫy đuôi khi chứng kiến mỗi chiều thứ bảy lúc thấy ông chủ nhỏ mang một bó hoa hồng xuống dốc.. Thế đấy.... Tôi c̣n nhớ buổi chiều cuối cùng của chia xa ... Buổi chiều hôm đó, tôi hái một bó hoa hồng màu trắng tặng em . Em cười cười, khuôn mặt ĺ....ĺ... nói với tôi rằng: Ngày xưa, em yêu hoa hồng đến độ mỗi chiều thứ bảy lẻn vào ngôi biệt thự bẻ trộm hoa hồng đến độ con Mino quen thuộc và phát thương... Anh dây thun ơi,sao hôm nay em nh́n bó hoa hồng trắng tinh khiết quá, tươi đẹp quá, từ nay anh đừng hái hoa hồng cho em nữa... Tôi không ngờ đó là buổi chiều cuối cùng của chia xa. Rồi với khúc quanh của lịch sử, của ḍng đời, tôi đă đi xa thật xa, 15 năm xa cách em với một nửa ṿng trái đất, tôi không c̣n gặp em vào mỗi mùa hè, mùa tết với những chiều thứ bảy với bó hoa hồng thật tươi, thật đẹp.. với nụ cười thật xinh, thật duyên dáng của em. Để rồi chỉ được gập lại em bất ngờ trên chuyến xe không định trước...mà lại quá ngắn ngủi.. Em ! ![]() đà lạt, 19 tháng 8 - 2004 NGUYỄN HOÀNG NGĂI |